Việt Văn Mới
Việt Văn Mới
      

tranh Bàn Văn Thơ




CÓ MỘT THỜI ĐỂ NHỚ ĐỂ THƯƠNG

Có một thời gội mái tóc còn xanh
Bàn tay nhỏ ôm đầy hoài bảo lớn
Sông không dài muốn vươn ra tới biển
Thuyền vừa ra khơi mơ cá đầy khoang

Qua các ngả đường mê muội lang thang
Theo cánh diều bay tung trời no gió
Bốn lượt đi về vượt con dốc đổ
Chờ nhìn một người qua khói xe Lam

Thả rong sân trường những ngăn trái tim
Dành riêng cho ai hai ngăn tâm thất
Đêm đêm nghe dòng máu tươi mỏi mệt
Lành lạnh chảy về quên lãng châu thân

Nghĩ về một thời tuổi trẻ băn khoăn
Là thấy lại phía Tây ngôi trường cũ
In dấu chân ai xanh bìa vạt cỏ
Hạt cát dãi dầu đau gót guốc cao

Có một thời tâm trí chợt hư hao
Qua cửa sổ tà áo ai vừa khuất
Không còn nhớ chi phương trình công thức
Lên xuống trong hồn nỗi nhớ hình Sin

Vài lần đến lớp muộn đứng ngoài hiên
Lòng xao động tiếng phấn rơi cuối bảng
Giọng Thầy Cô thăng hoa đang phát sáng
Soi rõ từng câu từng chữ trong bài

Cuối mùa thi thằng bạn rớt Tú Tài
Quăng sách vở mang ba lô vác súng
Cô bạn Đệ Tam tiễn đưa lính quýnh
Mắt thẩn thờ khóc ướt đẫm khăn tay

Mấy chục năm đời thoáng chốc đổi thay
Tìm quanh quẩn kỷ niệm xanh còn giữ
Thương quá Thầy Cô bao dung tha thứ
Nhớ lắm bạn bè độ lượng thân quen

Ngoái lại nhìn trong gió giật mưa nghiêng
Nhớ một chút lại tiếc thêm một chút
Trong quá khứ treo một trời hạnh phúc
Gió bây giờ buốt đến tận ngày xưa

Nghe lao xao trong trí nhớ vật vờ
Những câu hỏi chưa lời nào giải đáp
Tay cầm chi để giờ tay lạnh ngắt?
Tóc dài chi cho thơ lẻ lạc vần?

Mưa buồn chi mềm vạt áo người dưng?
Dốc cao chi làm chờ mong thêm lớn?
Cỏ xanh chi bàn chân ai luống cuống?
Phượng hồng chi buồn tháng Hạ ve ngân?

Thôi để tiếng buồn rơi nhẹ ngoài sân
Thời xanh tóc qua rồi còn ngóng đợi
Ngực học trò chưa một lần nói dối
Vẫn giữ hoài phù hiệu cũ làm duyên

Ngẩn ngơ tìm tuổi nhỏ mãi y nguyên
Chỉ toàn trắng màu tang nhìn không rõ
May còn lệ đầy trôi qua mắt đỏ
Khóc hoài một thời để nhớ để thương!

CHỈ MÌNH EM NHAN SẮC DÃ QUỲ

Không thể nào dừng chân đèo Mang Yang
Bởi dã quỳ vàng gọi mời phía trước
Lại không thể quay con đường đi ngược
Ngàn giọt mưa mùa chắn phía sau lưng

Ôm đàn ngậm ngùi gẩy khúc bâng khuâng
Nghe tiếng cồng chiêng chảy theo hơi gió
Tưởng Pleiku chỉ là nơi ở trọ
Nào ngờ đâu dây nhớ thắt cõi lòng

Nhớ người Jarai đóng khố chân không
Thiếu nữ Bana ngực trần ra suối
Rẫy ngô xa làm thương thêm đắm đuối
Lạ mà quen mùi khoai nướng Lệ Cần

Có nỗi nhớ nào dẫn đến Phú Nhơn
Vào Đức Cơ đưòng xa sầu chia nửa
Bụi rắc qua song xé lòng mắt đỏ
Rừng dã quỳ chờ gió đẩy bay lên

Em một mình và chỉ một mình em
Một nhan sắc mềm lòng ai gặp gỡ
Về cao nguyên gở ra chùm sợi nhớ
Thấy còn y nguyên cánh áo lụa vàng

Thôi đành độc hành vượt dốc Mang Yang…!

VỀ THĂM MỒ MẸ.

(thân tặng bạn tôi, người luôn cẩn thận lau bia mộ mỗi khi đến thăm mồ Mẹ)


Mỗi lần nhớ Mẹ con ghé thăm
Bơ vơ chân đến chỗ Mẹ nằm
Xem cỏ có còn xanh lá cỏ
Hay đã úa vàng theo tháng năm

Tần ngần con đứng trước mộ bia
Gió chuyển mùa thương lạnh bốn bề
Ảnh Mẹ mờ theo làn khói mỏng
Tên còn in đậm lớp sương che

Mù sương ướt lá trên mồ Mẹ
Như trán mồ hôi Mẹ thuở xưa
Tấm lưng xa hẳn thời con gái
Cũng ướt theo cơn gió nghịch mùa

Cần khăn tẩn mẩn lau bia mộ
Con thấy Mẹ vui mắt sáng ngời
Nỗi buồn giấu kín sau cỏ rối
Con nhìn chỉ thấy nụ cười tươi

Nhìn kỹ chính mình trong bia mộ
Thấy lại tuổi thơ khoảng lên mười
Thấy ảnh con chìm qua ảnh Mẹ
Nhớ ngày theo Mẹ dẫn đi chơi

Mẹ đi đâu mất chừng lâu lắm
Con chỉ tìm qua dấu bia nầy
Bóng Mẹ còn in trên đá lạnh
Hay đã bay cùng mây trắng bay?

Ước ao thường lại thăm mồ Mẹ
Để lau bia mộ sạch hoài hoài
Lau xong nhìn rõ mình trong đó
Thấy lại Mẹ hiền trong phút giây!



VVM.20.11.2024.