Vẩn Vơ Buổi Sáng Ngày Mùa Hè
Buổi sáng mùa Hè...không phải sáng
Mênh Mông Nào Biết Biển Trời Nơi Nao (*)
Em tới Tiểu Bang anh
mà là "khuya", hồi...ba bốn giờ đêm!
nghe tiếng chim kêu, mình tốc dậy, tung mền
nhìn đồng hồ: mới hơn ba giờ sáng!
Ngày mùa Hè dài. Đêm mùa Hè ngắn!
Đó không là lời nhắn nhe ai!
Tháng Năm chưa nằm, đêm đã là ngày
Còn đỡ hơn bên Phần Lan, ngày đêm không giới tuyến!
Bạn ở Na Uy, buồn, không nói chuyện
Chắc là đang ra biển ngó băng trôi?
Bạn ở New Zealand ngó tuyết trắng trời?
Mình ở Cali...nhớ thời Cải Tạo!
Mùa Hè ở Cali là mùa Hè của người không có Đạo
Chỉ có tiếng chim kêu mà thức dậy thời gian
...mà thu vén chỗ nằm...mà lo nghĩ tới xa xăm
những cánh rừng, những cánh đồng...hoang vu, man rợ!
Dĩ nhiên không ngày nào mà mình không nhớ
đến người xưa mười bảy tuổi sang đò
cảm ơn mình còn nhả ra thơ
nghe tiếng chim kêu ngỡ tiếng guốc khua ngoài ngõ!
Trái đất tròn. Một vầng trăng mờ tỏ
Đỏ hay xanh là chuyện ngã tư đường
Ước chi mình ngủ được giấc mai suơng
Rồi ngủ tiếp giấc Thiên Đường, Địa Ngục!
Đời cát bụi không có vinh có nhục
Bánh xe đời lăn đến lúc tàn hơi
Sáng hay trưa, chiều xế đủ rồi
Tiếng chuông Giáo Đường lá rơi mùa Thu sắp tới!
tưởng tới chỗ anh đợi
và em lại đi hỏi
anh ngồi ở chỗ nào?
Trời ở đây mấy sào?
phải chi em hỏi trước
em không nhìn mây nước
thấy trời xanh bao la...
Em biết cõi người ta
đếm tới ba ngàn biển!
em biết non nước hiện
kia không phải quê mình...
Có thể em đứng tìm
một chỗ bờ lau lách
có thể em nhắm mắt
thấy đâu cũng là mơ...
Anh làm chi bây giờ
khi em ở phương Bắc?
Mình vẫn còn xa lắc
vì...có Bắc có Nam!
Mỹ gồm nhiều Tiểu Bang
Tiểu Bang nào cũng rộng
em đếm đi lượn sóng
đập vào Florida...
Em đếm đi xót xa
mà em vừa ứa lệ...
Em tới Tiểu Bang Mễ
New Mexico rồi...
Coi như em tới thôi
và anh ngồi đây đợi
Chúng ta đều đã tới
chỗ mây còn sải bay...
Chúa đã nói Hôm Nay (**)
chỉ hôm nay, em ạ
chúng ta đều đi quá
cái biên cương thời gian...
(*) Thơ Nguyễn Du: Người một nơi, hỏi một nơi! Mênh mông nào biết biển trời nơi nao?
(**) Kinh Thánh: Chớ lo lắng chi về ngày mai, vì ngày mai sẽ tự lo lắng cho ngày mai. Sự khó khăn ngày nào đủ cho ngầy nấy (Ma Thi Ơ 6,7). No thought for the morrow; for the morrow shall take thought for the things of itself. Suflicient unto the day is the evil thereof.